Chương 1. Cứu mỹ nam.
Dọc theo đường lớn xuống phía nam có hai con tuấn mã đang
cực lực phi nước đại, bạch mã vượt lên trên, hồng mã lại vượt lên.
Ngồi trên hai con tuấn mã là hai vị công tử một lớn một
nhỏ.
Hắc y nam tử anh tuấn bất phàm, vóc người cao lớn dị
thường, một đôi mắt xanh hơi lộ vẻ hung hiểm.
Bạch y nam tử thân ảnh mờ ảo, phiêu diêu lỗi lạc, bạch sa
che mặt! Mặc dù bôn ba trên đường, trên quần áo có dính chút bụi đất cũng như
cũ không che dấu được bản chất tiêu sái của hắn.
Tuy nói là lên đường nhưng trước khi trời tối phải tìm một
chỗ nghỉ ngơi dừng chân trước, âm thầm phi ngựa về phía trước tìm một trấn nhỏ.
Cho đến khi nhìn thấy tấm bia đá khắc chữ "Trạm dịch
Long Kinh " ở quan đạo bên cạnh, ban đầu vốn là một vùng cát vàng cỏ xanh
mênh mông vô tận, sau được con người khai phá để xây nhà cửa, hai con kỵ mã mới
bắt đầu chậm lại, sau đó ghì cương ngựa lại trên một mô đất.
Động tác dứt khoát không chút
chậm trễ, phảng phất có khí chất hồn nhiên thiên thành.
"Các ngươi đang làm cái gì. Ban ngày ban mặt mà lại
dám….dám. . ."
Một thanh âm nam nhân vang lên , trong giọng nói mất đi vẻ
điềm tĩnh.
Hắc y nam tử nhìn quanh bốn phía, đảo mắt một cái liền nhìn
thấy năm, ba tên tráng hán trong trang phục vải thô, vây quanh một nam tử trang
phục trường sam trắng ngà!
[tráng hán : đàn ông cường
tráng]
Hắn một đôi bàn tay thon dài đem cái bọc ôm chặt trước
ngực. Mị nhãn trừng trừng, hắn không thể ngờ được nhìn mấy nam nhân trước mặt!
Có chút kinh hoảng! Cổ áo trường sam đã bị lộ ra xương quai xanh trắng nõn, làm
càng thêm phần quyến rũ!
"Bắt người về thì làm sao? Không phục ư, không phục
thì đi tìm thiếu gia nhà ta a, nói không chừng ngươi đem thiếu gia hầu hạ tốt
lắm , thiếu gia rồi hảo tâm đưa ngươi đi trở về! Hắc hắc. . ."
"Ban ngày ban mặt lại đi cường bạo dân nữ, ách,
không,…dân nam. Các ngươi có còn vương pháp hay không, Giang Nam trọng địa,
sao có thể dung nạp những loại người như ngươi sống?"
"Nói cho ngươi biết, lão gia nhà chúng ta chính là
vương pháp, muốn phân rõ phải trái? Tìm
lão gia nhà chúng ta đi!"
Mấy nam nhân kia có lẽ không muốn cùng hắn lắm lời nữa! Bọn
chúng đồng loạt đi về phía trước một bước, đem nam tử nho nhã kia ép đến không
thể thối lui được!
"Ta nói cho các ngươi biết, ta chính là…., ta sẽ không
đi với các ngươi để thiếu gia các ngươi….
độc chiếm, các ngươi cũng đừng hòng mơ tưởng!"
"Ai cha, vẫn rất bướng bỉnh. Các huynh đệ, ta thấy tên
tiểu tử này chính là thiếu người dạy dỗ, hay là chúng ta bắt hắn về dạy dỗ coi
như là hiếu kính với thiếu gia?"
Bọn họ vang lên một tiếng cười châm biếm khác với hàm ý của
lời vừa rồi, làm cho thư sinh nọ thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt.
Ngươi qua đường không hề ít nhưng không có một ai lên tiếng
ngăn cản, bọn họ chỉ có dừng chân lại xem, không dám tới gần.
"Nhan, cứu người đi!"
Bạch y nam tử thanh âm trong trẻo khiến xung quanh chú ý.
"Gia, nhiều đi một chuyện không bằng bớt đi một chuyện!"
Bạch y nam tử quay mặt nhìn sang hắc y nam tử một cái, hắc
y nam tử ngẩn ra, nhưng ngay sau đó xuống ngựa.
Mấy tráng hán thấy hắc y nam nhân một thân một mình, ỷ vào
bên mình có đông người mà không hề sợ hãi.
Hắc y nam tử không để đối thủ kịp nói một câu liền tiến lại,
trong nháy mắt đã đến trước mặt bọn họ, trong vòng ba chiêu, tất cả tráng hán
đều ngã xuống đất.
"Ngươi là ai?"
Hắc y nam tử cũng không nhìn hắn cái nào, đưa tay đỡ thư
sinh rồi kéo lên, đảo mắt, hai người đã ngồi yên trên lưng ngựa.
"Công tử phải đi Hàng Châu?"
Thư sinh hiển nhiên còn chưa kịp tình táo lại từ sau sự
việc vừa rồi, chỉ có thể trả lời bạch y nam tử bằng cái gật đầu.
"Chúng ta thuận đường mang công tử vào thành, được chứ?"
Thư sinh ngốc kia mơ hồ tiếp tục gật đầu!
"Tối nay phải đến kịp Hàng Châu. Nhan, đi thôi!"
"Tuân mệnh. . ."
"Chiếc. . ."
"Chiếc. . ."
Hai con tuấn mã đi mất, lưu lại trên đất mấy tên tráng hán
bị người qua đường chế giễu…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét